Đốt cháy tổ ấm của chính mình!
Càng có tuổi, chị càng nhớ những chuyện vặt vãnh trong quá khứ. Mỗi khi xem phim hoặc đọc báo, chị lại hỏi chồng về những kỷ niệm, nhưng anh thường không nhớ. Điều này khiến các con chị ngại ngùng và lén tránh đi. Chị hay nhắc lại những chuyện không vui, thường liên quan đến cãi vã, khiến chồng cảm thấy mệt mỏi và nổi nóng. Cuối cùng, chị lại cảm thấy cô đơn vì không nhận được sự chia sẻ từ chồng con.
Chị thường xuyên cảm thấy cô đơn, gần như bị trầm cảm vì nghĩ không ai thương mình. Một hôm, Kiểu - bạn cũ từ thời học phổ thông - gọi điện thông báo sẽ về thăm chị và mang theo sôcôla mà chị thích. Chị lúng túng, nhớ lại lần trước đã không cho Kiểu mượn tiền khi cô khó khăn và nói xấu cô với bạn bè. Khi Kiểu đến, chị xin lỗi và hỏi liệu Kiểu có giận không. Kiểu cho biết đã quên chuyện cũ và khẳng định rằng chị vẫn là bạn tốt. “Phải quên mới sống vui được”, Kiểu cười nói.
Tiễn bạn, chị ngồi trầm tư cả giờ, nhớ lại những lỗi lầm với chồng. Chị đã nhiều lần ghen tuông, làm chồng xấu hổ trước bạn bè. Có lần, anh say xỉn, chị không mở cửa, khiến anh phải nằm ngoài hiên. Chị cũng từ chối cho anh lấy tiền tiết kiệm để giúp họ hàng, buộc anh phải vay mượn. Khi chị khóc ngất vì giật hụi, anh luôn ở bên an ủi. Chị cũng đã mắng oan con cái vì bực bội. Ngẫm lại, chị thấy mình may mắn vì chồng con chỉ nhìn thấy sự hy sinh của chị. Nếu họ cũng kể lể như chị, có lẽ gia đình đã tan vỡ. Chị nhận ra bạn nói đúng: "Phải quên mới sống vui được."
Chị đã nhớ mãi những chuyện buồn và khiến người thân cũng phải nhớ theo, nhưng không ai thích nghe mãi những lỗi lầm của mình. Chị nhận ra rằng chính mình đã làm ô nhiễm bầu không khí gia đình. Không ai bắt chị phải nhớ đau khổ, và chị có quyền quên để cả nhà cùng sống vui vẻ, an lành. Chị cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái hơn khi nghĩ như vậy.
Source: https://afamily.vn/tinh-yeu-hon-nhan/tu-dot-nha-minh-20120412044855899.chn